Điêu Linh  

Posted by ThieuVan

Những ngày vui tang tóc dần quên
kỉ niệm hồn nhiên lùi vào dĩ vãng
dịu dàng hôn lên những nỗi buồn bảng lảng
ngây ngất hương xưa trong khói ban chiều
... tôi bỗng nhớ người yêu...
tháng 5 về tắm cây cỏ trong màu nắng cô liêu
lồng ngực quặn lên một mùi tóc rối
thịt da điêu linh...
quyện trong mùa yêu thương vô tội
những ngày tháng không lời
Nàng đã xa xôi...
như vết son tàn rữa ở đầu môi
lưu ảnh lung linh của nụ hôn vừa mới dứt
ký ức miên man
ngủ vùi giữa hai miền ảo - thực
phiêu lãng quên đời (ai còn màng) kiếp trước - kiếp sau
...

05/2010

Bài không tên số 1  

Posted by ThieuVan

My heart is drenched in wine
But you'll be on my mind (*)


Tân niên không nhau
ta chờ trong khắc khỏai
Trong tiếng hát say mềm dưới ánh tà dương
Norah Jones, nàng thổn thức hộ ta nỗi buồn
Ly vang hiện
màu mắt Em biếc tím

Ngàn câu hát bỗng làm ta chết lịm
xao xác trong ta
nỗi nhớ không lời
buồn thay ta
Ơi vị ngọt đầu môi
nghe thương nhớ
chơi vơi miền gió nổi

Nàng khẽ hát
điệu-u-buồn-không-đổi
Ta rùng mình
nghe giọt nhớ đơn côi
nghe ngọt ngào và da diết không thôi
nghe tiếng thở sưởi ấm mình bên gối

À đêm ấy…
tân niên về rất vội
chẳng còn gì
ngòai tin nhắn Tình Yêu
nửa phương trời xa vắng nỗi cô liêu
Trong một thóang, bỗng gần như chưa thể

Và ta biết
Em – Tình Yêu trần thế
Sẽ dịu dàng tiếp lửa giữa đêm sương
Sẽ dịu êm thắp sáng cả đêm trường…


---

Đêm tân niên trong nỗi nhớ, trong lời ru hời thoang thoảng của Jazz, và ly rượu tình chất ngất...
(*) : Don't Know Why - Norah Jones.

Hảo mộng nan thành  

Posted by ThieuVan

Mắt Em, phượng rủ mi ngài
Sương rơi trên nụ trang đài mơn man
Xiêm y, hồ điệp mơ màng
Bước chân hoa nở hai hàng Đinh Hương
...
.

Ta là Du tử Thiên Sơn
Đa tình tự cổ, nỗi buồn tri âm
Gió xuân xoa vết thương trầm
Mộng xưa như khói nát lòng tương tư
...
.

Ân tình xưa cũ không hư
Giai nhân!
Xin hẹn tạ từ nơi đây...

09:10 am
111008



Passing by old place and accidentially saw this ancient piece of writing, the forever uncompleted poem. It was supposed to be long and more sensible, but my mind run out...

Ngọc Nữ Băng Tâm  

Posted by ThieuVan



Tặng nàng Lưu Tây Mỹ Tử, giai nhân tuyệt thế của lòng ta

Nàng là phi tuyết xuyên vân
Ôn nhu như ngọc, hồng trần hơn hoa
Tóc dài buông vẻ thướt tha
Trầm ngư một thủa - Tu hoa muôn đời

Nga my tiều tụy lả lơi
Bình hồ thu nguyệt Em ngồi soi gương
Lược là cơn gió tha phương
Trâm là hoa dạt bên đường vẩn vơ

Hồ cầm ai oán cung tơ
Bình sa nhạn lạc lệ hờ hững rơi
Dưới trăng độc tấu quên đời
Tay tiên múa lộng tiếng cười ngân lên

Mi sầu mục tú thiên tiên
Băng cơ ngọc khiết môi mềm mặt hoa
Hàn băng khí tụ thân ngà
Hương tình ẩn dật quyện hòa châu thân

Một đôi kiếm pháp phong trần
Anh Hùng kiêu bạc - Nữ Nhân si tình
Những đêm... Ngọc Nữ Tâm Kinh
Hai hồn nhục thể nhập thành một tâm

Biệt ly mười sáu năm dòng...

Những ngày gần đây, tâm tôi bấn loạn và vô định. Trong những đêm dài lạc lõng một mình, nghe tiếng đàn bi thiết Long Nữ Chi Thanh cất lên, hình ảnh Nàng nép mình bên tình nhân, hai dòng lệ băng khiết chầm chậm chảy thấm ướt một xiêm y trắng cứ ngày ngày ám ảnh tôi. Có mối tình nào hoàn mỹ được đến như thế nhỉ? Nơi thâm cùng cổ mộ, nơi hàn khí lạnh lẽo bủa bây, vẫn còn đâu đó một ánh lửa nồng nhiệt thắp nên bởi trái tim si tình của hai cõi lòng tuyệt vọng...

Cách đây mấy năm, Nàng mới chỉ là một tân hoa đán nhỏ nhoi trong lòng đại lục. Giờ đây, nàng đã là một đại mỹ tử cõi dương gian. Tôi đắm say hình ảnh Nàng trong bộ xiêm y trắng mềm mại phất phơ trong gió. Vẻ kiều diễm vô khuyết và vô cảm trên khuôn mặt ngọc chứa đầy hàn khí, nhưng nhu tình ấm áp đã len lỏi vào trong đến từng hơi thở.

Nàng, từ một băng thanh ngọc khiết nơi huyệt mộ, đã biết yêu, biết khổ đau, chia ly và đã biết hi sinh vì người mình yêu
Nàng, một viên ngọc băng giá vô tình vô giác chỉ biết đến bản thân mình, hoàn toàn thoát tục, đã biết những sân si thế tục lụy phiền của nhân gian
Nàng, đã vì tình nhân mà chấp nhận cưới một người đàn ông khác, cũng đã vì tình nhân mà trúng độc Tình Hoa để mỗi phút giây mong nhớ trở thành nỗi đau thể xác đến điêu tàn
Nàng, đã nhu mì đan áo cho tình nhân giữa quần hùng, đã dịu dàng gẩy khúc bi ca thổn thức nơi u cốc
Nàng, đã công nhiên đạp đổ mọi luân thường đạo lý, đã can tâm dấn bước tiếu ngạo hồng trần
Nàng, tuy đã gửi thân mình hơi Tuyệt Tình Cốc, nhưng tâm vẫn luôn u uẩn một bóng hình
Nàng, là oán hận, là bao dung, là đắm say, là dâng hiến
Nàng, một thân tuyệt mỹ thế gian, một hồn giai nhân khuynh quốc

Gửi thân mình vào thế giới viễn tưởng để quên đi những nỗi đau trần thế, Nàng là hình mẫu mà tôi mê mải kiếm tìm, cũng là khát vọng mà nhân sinh mải miết tương tư. Giữa cuộc đời này, nhiều khi ta muốn vứt đi tất cả, chỉ để ngủ vùi bên nàng, nơi tận cùng dương gian. Dù chỉ là trong giấc mộng.


06:38 PM
280210

Cổ tích một mối tình  

Posted by ThieuVan

Ngày xưa ngày xửa ngày xưa ấy
Người đã bỏ tôi đi với người
Cạn tình cắt đứt bao ân nghĩa
Người chạy đi xây mộng lứa đôi...

Tôi chẳng buồn đâu chẳng trách đâu
Trách chi cho mãi nặng thêm sầu
Vì tôi linh cảm điều như vậy
Một mai sớm muộn cũng thế thôi

Người bỏ tôi đi, tôi ở lại
Ngồi buồn mấy phút với dăm ngày
Cũng nếm đủ mùi cay vị đắng
Tình đầu tan vỡ đớn đau thay...

Tôi biết người vui cạnh người ta
Người cười người hát khúc hoan ca
Tôi nay chỉ dám ngồi một góc
Đọc mảnh thư xưa đã nhạt nhòa...

Chữ của người đây còn lưu lại
Hình của người vẫn nhoẻn miệng cười
Tiếng nói yêu thương còn đọng lại
Kỉ niệm giờ đây đã chia phôi...

Chẳng phải cổ tích giữa trần gian
Nên tôi chẳng ước mộng cao sang
Tôi chỉ cầu xin người hạnh phúc
Hạnh phúc cho người mãi vẹn toàn

Tôi chỉ cần xin điều đó thôi
Với tôi như thế cũng đủ rồi
Nhìn người êm ấm bên người ấy
Một chút lòng tôi nở nụ cười...

Chỉ mong một điều, là em sẽ được hạnh phúc, vì em xứng đáng với điều đó, mối tình đầu àh...

(for ex, 141106, 17:16)

Cái Bang ca  

Posted by ThieuVan

Cái Bang, dư vị của một thủa...

Tôi chơi VLTK từ những ngày đầu tháng 7 năm trước, và bỏ VLTK từ những ngày cuối tháng 2 năm nay, ngoảnh mặt lại đã thấy để lại sau lưng một khoảng thật dài những vui buồn lẫn lộn...

Viết về Cái Bang – môn phái duy nhất mà tôi chính tay chơi và nghiên cứu, là một thách thức đồ sộ đối với tôi, bởi lẽ tình cảm dành cho một môn phái nói riêng, và một trò chơi nói chung là quá nhiều, phân tính những góc cạnh tâm lý trên từng bước đường hòa nhập vào thế giới võ lâm, cũng như những nhạt nhòa cảm xúc còn đọng lại bởi kỉ niệm chứa chan một thời có lẽ chẳng bao giờ là đủ. Chiều lòng một vài người bạn, tôi viết bài ngẫu văn này coi như trút bỏ thêm một mối ân tình về cái thời ngày đêm chìm vào mộng ảo của hành hiệp trượng nghĩa, cũng như ân óan giang hồ. Một thời rất đẹp...

Lãng mạn Cái Bang ca...


Thơ về chủ đề Game VLTK tôi từng làm một số, hầu hết chỉ để thỏa mãn cái gọi là “niềm tự hào môn phái” của một người chơi Cái Bang, song bên cạnh cái ngạo khí ngút trời đặc trưng dân Khất Cái đó, chất lãng mạn của hình ảnh vị anh hùng chín túi tay cầm gậy trúc, nghiêng ngả say trong men Nữ Nhi Hồng, và miệng không bớt thốt ra những âm vang giai điệu của thơ, của nhạc... hình ảnh lãng mạn đó là cái đích tột cùng mà tôi luôn mong vươn tới, hay chí ít ra là một sự mơ mộng thường xuyên về Cái Bang đệ tử. Ai nói ăn mày không biết hát? Ai nói ăn mày không lãng mạn?


Cái Bang ca

Nghiêng ngả say trong hơi men rượu nhạt
Thoang thoảng buồn những tâm sự ngổn ngang
Giơ gậy trúc tinh khôi màu bích ngọc
Lão ăn mày xiêu bóng dưới chiều tàn

Miệng phơi phới một câu Thi Đường cổ
Mắt vô hình nhìn chẳng rõ nơi đâu
Mải mê bước tiêu dao đường sơn hải
Vương tâm can một giấc mộng sầu

Ta cứ bước dưới chiều buông, mặc tối
Lạc đường cùng lại vượt núi, băng sông
Thân làm trai há dễ chịu đeo gồng
Ta vĩnh viễn với non sông tri kỉ

Hồn đơn côi cùng độc hành thiên lý
Đến cùng trời cuối đất để ghi danh
Ngạo giang sơn, cười xã tắc trời xanh
Ta mê mải đằng không tìm lý tưởng

Trôi miên man dựng cho tròn mộng ước
Mộng ước một đời – phiêu lãng tận thiên thai
Mộng ước một đời – tìm ánh sáng ngày mai
Ôi lý tưởng tiêu dạo và tự tại...

Đời vô cùng cũng đâu thành mãi mãi
Giận thời gian ta mặc kệ để trôi
Giận thời gian ta vứt cả luân hồi
Còn thiên kiếp ta để dành phiêu bạt

Nắng – mây – mưa chảy cả vào huyết quản
Ta hấp thụ tinh túy của tự nhiên
Ta tinh tụ linh dược của thần tiên
Ta cháy bỏng một khát khao được sống...

Sóng Trường Giang cuộn dâng trào nóng bỏng
Tuyết Hoa Sơn sắt thép cũng phải mòn
Ta kiên cường vượt ải với vô ngôn
Bao thác đổ cùng muôn ngàn sóng gió

Đã bước đi không ngoảnh đầu bỏ ngỏ
Để mắt buồn làm lạc trí cuồng ngông
Dẫu tim ta say đắm một bóng hồng
Ta mặc kệ...bỏ quên đời...vẫn bước...


Trước nay tôi chọn Cái Bang, và lấy Cái Bang làm đại diện của cuộc đời, vì một lẽ. Cái lẽ đó xuất phát từ ước mong được giải phóng tuyệt đời khỏi vòng luân lý của thời gian, của khắc nghiệt cuộc đời. Cái Bang trong tôi là tinh diệu cho một tâm hồn khoáng đạt đến vô cùng, kiêu hãnh đến vô ưu. Hình ảnh Cái Bang là một vị đại hiệp không chỉ lăm lăm vũ khí, phi thường sở học võ công cứu người, giúp đời, đó chỉ là cái tiêu chí cực nhỏ làm nên họ. Cái Bang phải luôn phiêu lãng, vượt qua lý tưởng gò bó đương thời để mải mê kiếm tìm cho mình số phận thực chưa bao giờ được sắp đặt sẵn. Cái Bang thể hiện tinh thần muốn vươn lên trong tôi, là khát khao vô cùng cực về cuộc đời thỏa chí tang bồng, bỏ qua mọi vui – buồn – lừa lọc – dối trá của cuộc sống, để khẳng định khí chất tự do, để thỏa mãn sự thanh thản của tâm hồn. Bên cuộc đời kia có bao điều thị phi được bao bọc trong cái vỏ ngoài đẹp đẽ, thì ở chàng Khất Cái ấy, vẻ nhơ nhuốc tiều tụy lại ẩn chứa những mảng hồn người tinh khiết như pha lê, ngọc lộ. Hai sự đối lập để thể hiện một điều : tốt – xấu luôn là một cặp, và chúng là hai điều hiện thực, nhưng trong tinh thần Cái Bang, phần đẹp đẽ đã to lớn hơn rất nhiều, và đó là sự phá cách.

Tôi 20, còn Cái Bang không có tuổi. Tôi tham vọng hữu hạn, còn Cái Bang vô hạn. Tôi khuyết, Cái Bang vẹn đầy. Những gì không làm nổi trong đời thực, tôi dồn mơ ước vào Cái Bang, tôi không đủ sức lực để đi hết bốn bề, nhưng chàng Cái Bang có thể. Tôi bị những vòng luẩn quẩn của phép tắc thời cuộc bủa vây, còn Cái Bang tự do tuyệt đối trong tư tưởng. Tôi ước mơ đủ nhỏ để biến thành hiện thực, Cái Bang cả đời mộng tưởng về chân lý sống. Tôi bất lực nhìn sức mình có hạn, Cái Bang ngông cuồng vượt cả cảnh giới đam mê.

Mượn Cái Bang để giải phóng mình, là một cách để tặng mình niềm kiêu hãnh. Mỗi khi mỏi mệt trên đường đời, lại nhớ về hình ảnh phiêu lãng chân trời góc bể của chàng Khất Cái kia, tôi lại có động lực để vươn lên...Cái Bang vì thế mà tôi yêu quí suốt thời gian dài như vậy.

23-12-06, 06:53

---

Lâu rồi đọc lại bài thơ cũ, một thời để nhớ.

Đoạn sầu  

Posted by ThieuVan

Viết cho Naoko, hình tượng hòan mỹ bất tử của tôi

Đêm tàn
Rừng thẳm
hoang vu
Biệt ly!
Em hẹn ta từ kiếp sau

Sương vướng mắt
Tóc điểm màu
Cô liêu Em đã đoạn sầu nhân gian

Môi mềm
Nụ biếc chưa tan
Hồn trinh lưu nét hồng nhan thưở nào

Mây lãng đãng
Gió lao xao
Lệ rơi tiễn biệt Em vào...

thiên thu...

"Cái chết là có thực, nó không phải là đối nghịch của cuộc sống, mà là một phần của cuộc sống…"

Xa Diễm  

Posted by ThieuVan

... thiên thần nhỏ bất tử

Hoa vàng nở...
nhạn thiên di về Bắc...
Lá nghiêng rơi chao liệng nắng thu vàng
Nghe đâu đó day dứt tiếng cười vang
Của Xa Diễm... vị thiên thần bất tử

Cười đi em ! Cười cho tan quá khứ
Của hài nhi rơi rớt giữa cuộc đời
Cười đi em ! Cười nở nụ xanh tươi
Của bé bỏng... tuổi vô ngần tinh khiết

Nụ cười em là đóa hồng bất diệt
Mãi sắc hương tha thiết giấc mơ ngàn
Là kiên cường đối trọi bệnh em mang
Mang xuân ấm dịu dàng ru đau đớn...

Ôi Bạch Cầu...
đứa trẻ chưa kịp lớn...
Huyết còn hồng... Lệ biếc đã xanh xao
Tám tuổi thôi !
Bi phận quá nghẹn ngào
Sao nỡ vội... bỏ trần gian dương thế... ?

Ta thương em tuổi thơ còn quá trẻ
Hãy hồn nhiên cười ngát thắp mơ hồng
Tuổi vô tư đùa nghịch tuyết đêm đông
Tuổi khờ dại ngây thơ hờn, giận dỗi...

Nhưng bi nghiệt phận con người quá đỗi...
Bạch cầu kia ! Ác độc đến điên cuồng
Huyết căng trào tê tái sắc thê lương
Mầm chết yểu sục sôi hoài tim nhỏ...

Đất Trung Hoa, trời nhuộm tươi sắc đỏ
Gió u buồn vi vút cũng để tang
Nắng thu rơi... tan vỡ giữa đại ngàn
Mây ức lệ thở than cùng trăng khóc...

Em nằm kia, sương giăng nhòa mái tóc
Tím làn da nhưng tươi thắm nét cười
Đáy lòng ta trăm vạn nỗi đau rơi
Nghìn u uất lệ tuôn trào hoang dại

Em đi mãi...
Em tung người đi mãi...
Chồn bồng lai chấp cánh dáng thiên thần
Linh hồn cười tươi thắm dải hồng vân
Cho mầm sống tái sinh về, Em nhé...

Tạm biệt.

Quỷ tình bi nghiệt  

Posted by ThieuVan


Em cát bụi đã tan thành mây khói
Lệ yêu ma tan chảy dưới môi huyền
Lời yêu thương vỡ vụn mộng tương duyên
đôi nứt nẻ mi hiền...
rơi dòng huyết...

Thánh đường ca
rợn vang lời kinh nguyện
Ánh chớp bùng đốt chảy trái tim đau
Thẳm hồn sâu...
mơ một giấc nhiệm màu
Mơ phép lạ hóa thân tàn ma quỷ...

Nhưng quá muộn !
Linh hồn và ý chí !
Của loài dơi ác độc bỗng hung cuồng
Tiếng cười vang gào thét vọng thê lương
đôi vuốt sắc điên cuồng tươi sắc đỏ

Chút tàn hơi
lạnh hồn hương còn đó
Mắt kiêu kỳ đắm đuối ánh yêu tinh
Nụ từ ly... Ôi dòng máu đa tình...
Tim quỷ khóc mối u tình oan nghiệt...

Lòng oán hận căng trào lên thành huyết
Tay u linh vĩnh biệt dấu yêu đầu
ánh chớp tàn lưu luyến nụ hôn sâu
lửa thù hận đốt Em thành khói biếc...

Đêm tàn dư...
Thánh đường im lời nguyện
Ánh nến hồng tắt lịm quỷ băng hà
giữa không gian rơi rớt giọt lệ sa
tro bụi vỡ giữa linh hồn yêu nữ…

Lâu lắm mới được viết...
Ngẫu tác, dựa trên ấn tượng mạnh, một cảnh trong film...

- 130307 -

Chiết liễu  

Posted by ThieuVan


Mạc vị nhất chi nhu nhuyễn lực
Kỷ tằng khiên phá biệt ly tâm (*)


Ở lại đây làm chi
Tình còn lại biết mấy
Nhạn mấy nẻo thiên di
Người cuối đường không thấy

Ta ngồi một lần cuối
Trước thềm nắng vừa lên
Hoàng hôn buồn đắm đuối
Khi nào trăng ngủ quên

Liễu mềm run rẩy khóc
Trao tay người rồi thôi
Ngoảnh đầu đi vội vã
Tan tác cuối chân trời

Gió sà vai níu lại
Rượu tiễn biệt lặng thinh
Chén quỳnh rơi tê tái
Người đi vẫn một mình

Thơ để lại nơi này
Vó ngựa quay cuồng thúc
Rẽ cả một đường mây
Người say mềm ngã gục

Bao năm rồi bao năm
Thiên thu thành tích tắc
Người còn nhớ ta không
Chuyện đời thôi để mặc.


(*) : Nhành cây này yếu chi đâu, bao lòng ly biệt phải sầu đó thôi.
Thơ Tề Kỷ, Dương liễu chi.

Tôi viết bài thơ này khi có ý định rời bỏ một nơi mình quen thuộc hơn hai năm nay. Cũng định học theo tiền nhân, ly biệt tại chân cây Liễu, bẻ một cành cây để lại coi như là dấu vết tri ân những ngày tháng ta từng ở tại nơi đó... Nhưng ngẫm đi ngẫm lại có lẽ chưa từ ly được... nhưng cũng chẳng sớm thì muộn thôi...